KINH THÁNH HẰNG NGÀY
2 Sa-mu-ên: 16:5-10;
19:15-23
Sáng thế ký 4:1-16
" Hỡi kẻ rất yêu dấu của tôi ơi, chính mình chớ
trả thù ai, nhưng hãy nhường cho cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời; vì có chép lời
Chúa phán rằng: Sự trả thù thuộc về ta, ta sẽ báo ứng." (Rô-ma 12:19).
Câu hỏi suy ngẫm: Ông
Si-mê-i là ai? Tại sao ông hành động vô lễ với Vua Đa-vít? Vua Đa-vít phản ứng
thế nào trước tình huống đó? Tại sao Vua Đa-vít có thể tha thứ cho ông Si-mê-i?
Bạn học được điều gì về tinh thần tha thứ đó?
Vì con
trai mình là Hoàng tử Áp-sa-lôm làm phản, Vua Đa-vít phải cùng một số quần thần
rời hoàng cung Giê-ru-sa-lem, chạy trốn. Trên đường đến gần Bê-hu-rim, một
người thuộc gia tộc của Vua Sau-lơ là ông Si-mê-i đã có thái độ vô lễ và khiếm
nhã, vừa trách mắng, vừa ném đá vào vua và các quần thần, đến nỗi Tướng
A-bi-sai chỉ muốn giết ông đi, nhưng Vua Đa-vít ngăn cản. Vua Đa-vít kính sợ
Đức Chúa Trời, không xử sự theo phản ứng của con người tự nhiên, nhưng tin rằng
mọi sự đều nằm trong quyền tể trị của Chúa: "Hãy để cho nó làm, để nó rủa
sả, vì Đức Giê-hô-va đã phán dặn nó làm vậy. Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ đoái xem sự
hoạn nạn ta, lấy phước trả lại thế cho sự rủa sả mà ta bị ngày nay"
(16:10). Để có được đức độ cao vời như vậy ta phải kiên trì tập tành nếp sống
Cơ Đốc.
Nghe tin
Hoàng tử Áp-sa-lôm đã chết, cuộc phản loạn đã ngưng, Vua Đa-vít không thấy mừng
nhưng lại đau lòng, xót dạ khóc cho con. Tình hình êm lắng, vua lên đường trở
về hoàng cung. Trên đường đi, lại gặp ông Si-mê-i ra đón vua tại sông Giô-đanh
với lời xin lỗi: "Xin vua chớ để điều đó vào lòng.
Kẻ tôi tớ vua nhìn biết mình đã phạm tội"
(19:19-20). Tướng A-bi-sai vẫn nuôi lòng tức giận và chỉ muốn giết người, nhưng
Vua Đa-vít trách hành động đó bằng câu nói: "Hỡi các con trai Xê-ru-gia,
ta có can hệ chi với các ngươi chăng, mà ngày nay các ngươi ở với ta khác nào
kẻ cừu địch?" (19:22). Dù ông Si-mê-i chỉ là người vụ lợi, sống theo thời,
nhưng tinh thần tha thứ khiến Vua Đa-vít không coi ông là kẻ thù nữa, nhưng coi
người đi ngược lại tinh thần tha thứ mới là cừu địch mình. Sự tha thứ nầy không
xuất phát từ bản chất tự nhiên của con người, nhưng là việc làm của Đức Chúa
Trời trong bất cứ người nào mong muốn sống cho Ngài. Khi Chúa muốn chúng ta tha
thứ, chúng ta phải tha thứ, bất kể đối tượng là ai, dù mức độ của lòng tức giận
lớn đến mực nào. Đức Chúa Trời sẵn sàng làm điều mà con người không thể làm đó
trong mỗi Cơ Đốc nhân.
Vua hứa
với ông Si-mê-i: "Ta hứa với ngươi là ngươi sẽ không bị xử tử"
(19:23). Đó là lời hứa danh dự của một vị vua. Vua Đa-vít nhận biết cương vị
của mình đến từ Chúa, cho nên, mỗi quyết định dù lớn hay nhỏ cũng phải lệ thuộc
Chúa. Vua Đa-vít không tự mình báo thù Vua Sau-lơ, hay trừng phạt Hoàng tử
Áp-sa-lôm, hoặc xử tử ông Si-mê-i, vua để Đức Chúa Trời là Đấng có quyền hạn,
vinh hiển quyết định. Người Cơ Đốc phải luôn luôn ý thức điều Chúa đã làm cho
mình, thì mới có thể làm cho người khác như vậy. Đức Chúa Trời không bao giờ
đòi hỏi điều con người không thể làm cho Ngài, rồi bỏ mặc chúng ta tự phấn đấu,
nhưng khi đòi hỏi điều gì, chính Ngài hoàn thành điều đó bên trong chúng ta,
chỉ cần chúng ta vâng phục Ngài hoàn toàn. Đó là tuyệt điểm của Tin Lành.
Bạn có
thái độ nào trước những người đối xử tồi tệ với mình? Bạn học được gì từ nơi
thái độ và cách cư xử của Vua Đa-vít? Bạn có tin rằng mình cũng có thể cư xử
như vậy không? Bằng cách nào?
Lạy Chúa, xin dạy con biết thứ tha khi Ngài
muốn con phải tha thứ, hiểu điều Chúa đã làm cho con để con cũng làm được cho
người khác. Xin thể hiện đức tính của Ngài trong con và qua con.