KINH THÁNH HẰNG NGÀY
Ngày 05-12-2013
2 Sa-mu-ên 9:1-13
"Hãy ở với nhau cách nhân từ, đầy dẫy lòng thương xót,
tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy."
(Ê-phê-sô 4:32).
Câu hỏi suy ngẫm: Vì sao Vua Đa-vít muốn tìm xem có ai trong dòng
tộc Vua Sau-lơ còn sống sót để làm ơn? Ông Mê-phi-bô-sết ở trong tình trạng nào
khi đến gặp Vua Đa-vít? Nhờ đâu cuộc đời của ông Mê-phi-bô-sết được thay đổi?
Việc nầy nhắc chúng ta điều gì?
Khi lên làm vua Ít-ra-ên, ông Đa-vít nhớ lại những điều tốt lành
Hoàng tử Giô-na-than, con Vua Sau-lơ, đã làm cho mình ngày trước, nên ông muốn
tìm xem còn ai trong gia đình Vua Sau-lơ sống sót để vì Hoàng tử Giô-na-than mà
làm ơn cho, người ta tâu cùng Vua Đa-vít rằng: Có ông Mê-phi-bô-sết, con trai
của Hoàng tử Giô-na-than, bị què đôi chân, vẫn đang còn sống. Vua liền cho
người đón ông Mê-phi-bô-sết đến ra mắt mình. Mặc dù ông Mê-phi-bô-sết thuộc
dòng dõi củaVua Sau-lơ, người đã nhiều lần tìm hại mạng sống mình, nhưng Vua
Đa-vít nhớ đến những điều Hoàng tử Giô-na-than làm ơn cho mình trong những ngày
ngắn ngủi hơn là nhớ đến những khốn khổ mình chịu trong nhiều năm tháng vì Vua
Sau-lơ.
Gặp ông Mê-phi-bô-sết, Vua Đa-vít đãi ngộ hết sức khoan hồng đến
nỗi ông Mê-phi-bô-sết phải xấu hổ mà tâu rằng: "Tôi tớ bệ hạ là gì mà bệ
hạ lại quan tâm đến một con chó chết như cháu?" (câu 8 BDM). Nhờ lòng yêu
kính Chúa, Vua Đa-vít chịu ảnh hưởng bản chất yêu thương của Đức Chúa Trời, vua
quan tâm đến sự tha thứ hơn là định tội, quan tâm đến sự đền ơn hơn là báo thù.
Trước mặt Vua Đa-vít, ông Mê-phi-bô-sết chỉ là một con người tàn tật, vô dụng.
Sự sống của ông trong thời gian ẩn náu trước đó tại nhà ông Ma-ki hẳn là chật
vật và khốn khổ, vì đã mất hết cơ nghiệp và quyền lực. Nhưng từ khi được Vua
Đa-vít quan tâm, thì tất cả tài sản của Vua Sau-lơ và Hoàng tử Giô-na-than đều
được trao lại cho ông Mê-phi-bô-sết; lại có ông Xíp-ba là người đầy tớ phải
chịu trách nhiệm quản lý và thu hoạch cho gia đình; dường như chưa cảm thấy đủ,
Vua Đa-vít còn muốn ông Mê-phi-bô-sết được ăn cùng bàn với mình luôn luôn (câu
9-10). Tình bạn đối với Hoàng tử Giô-na-than đã thắng hơn những đắng cay do Vua
Sau-lơ đem lại nên Vua Đa-vít lấy ân sủng mà đãi ngộ ông Mê-phi-bô-sết.
Tấm lòng của Vua Đa-vít đối với ông Mê-phi-bô-sết nhắc chúng ta
nhớ đến tình yêu và ân sủng của Đấng yêu thương mình, đang khi chúng ta còn là
người tội lỗi thì Chúa Cứu Thế đã vì chúng ta chịu chết. Ngài khôi phục lại địa
vị vốn đã mất của mỗi chúng ta, và khao khát được tương giao với chúng ta từng
giờ từng phút. Dường như chưa thấy đủ, Chúa còn chia cho chúng ta sự vinh hiển
được đồng trị với Ngài trong vương quốc đời đời và ăn bữa cùng bàn với Ngài mãi
mãi trong cõi vĩnh hằng. Sự tha thứ của tình yêu bao giờ cũng lớn và thắng hơn
sức mạnh của lòng thù hận và ghen ghét. Đức Chúa Trời là Đấng như thế, và Ngài
cũng muốn thực hiện điều đó trong lòng con dân Ngài. Người thực sự thuộc về
Chúa là người đã nhận hồng ân Chúa nên phải biết tha thứ.
Bạn thực hiện sự tha thứ như thế nào? Lòng tha thứ của bạn nhắm
vào đối tượng xứng đáng hay do mệnh lệnh của Chúa? Bạn nghĩ gì nếu mình không
thể tha thứ được cho ai đó?
Lạy Chúa, loài người là
gì mà Chúa nhớ đến, chính con là ai mà Chúa lại thăm viếng. Dẫu con bất xứng mà
Chúa vẫn chấp nhận con, xin giúp con biết chấp nhận anh em mình.
