KINH THÁNH HẰNG NGÀY
Ngày 14-12-2013
Lu-ca 23:39-46
"Còn
nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho
chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác."(I Giăng 1:9).
Câu
hỏi suy ngẫm: Điều gì đã làm cho một trong hai tên trộm thay đổi
thái độ với Chúa Giê-xu? Tại sao Chúa quan tâm đến lời xin của một người cả đời
vong ân? Ngài hứa ban cho con người xấu xa đó điều gì? Tiếng kêu cuối cùng của
Chúa là gì? Tại sao phải lớn tiếng?
Khi ghi lại câu chuyện nầy, Ma-thi-ơ 27:44
và Mác 15:32 tường thuật cả hai tên trộm bị đóng đinh cùng Chúa đều lên tiếng
nhục mạ Ngài, nhưng ông Lu-ca đã ghi chép một sự kiện quan trọng khác, đó là sự
suy nghĩ lại của một trong hai tên trộm. Khi cảm nhận được giá trị lời cầu thay
tha tội của Chúa Giê-xu trên thập tự giá, anh ta bắt đầu bênh vực cho Chúa bằng
một lời nhận định "hình ta chịu xứng với tội ta làm, nhưng Người nầy không
làm điều gì trái" (câu 41), và không ngăn được cảm xúc đó, anh đã cất tiếng
cầu nguyện ngay trên thập tự: "Lạy Giê-xu, khi Ngài đến trong vương quốc
mình rồi, xin nhớ đến con!" (câu 42). Một lời cầu nguyện hết sức đơn sơ,
chân thành.
Tại sao Chúa Giê-xu nhớ đến con người cả một
đời hững hờ trước tình yêu Thiên Chúa rồi đến giây phút chịu tử hình và sắp bước
vào sự phán xét đời đời của Đức Chúa Trời thì cất tiếng van xin Ngài nhớ đến?
Chúa Giê-xu hành động không giống như loài người, Ngài vẫn là Đức Chúa Trời
giàu lòng thương xót, chậm nóng giận, đầy sự nhân từ, và sẵn tha thứ cho. Chúa
Giê-xu không chờ cho đến khi Ngài vào nước mình, mà ngay trên thập tự giá, Chúa
nhìn thấy sự chân thành trong lòng người ăn trộm, và Ngài xác nhận rõ ràng:
"Thật, Ta bảo con, hôm nay con sẽ được ở với Ta trong Ba-ra-đi!" (câu
43). Tại thập tự giá, lời cầu nguyện chân thành, dù trễ muộn, vẫn được chấp nhận;
một con người xấu xa nhất bằng lòng xưng tội, vẫn được tha thứ; mọi mặc cảm tội
lỗi vẫn có thể được cởi bỏ.
Chúa Giê-xu cất tiếng kêu lớn lần cuối cùng
rằng: "‘Lạy Cha, Con xin giao thác linh hồn Con trong tay Cha!’ Nói xong,
Ngài trút linh hồn" (câu 46). Tiếng kêu đó vang vọng như một lời nhắn nhủ
cho hết thảy nhân loại trải qua bao nhiêu thế kỷ hãy đặt lòng tin cậy vào Đức
Chúa Cha mà Chúa Giê-xu tin cậy, hãy đến trao gởi linh hồn mình trong tay Đấng
mà Chúa Giê-xu đã giao phó. Ngay điểm cuối cùng của đời người, vẫn có niềm hy vọng
cho nhân loại. Vẫn có sự tha thứ ở trong Đức Chúa Trời cho người nào muốn nhận
sự tha tội. Nỗi đau thật sự của Chúa không phải vì roi, đinh, hay giáo, nhưng
vì những tấm lòng cứng cỏi không muốn đến nhận sự tha thứ của Đức Chúa Trời.
Bạn cảm nhận thế nào trước sự hy sinh của
Chúa? Bạn có cảm nhận gì trước sự chết của Chúa không? Vì sao? Bạn cần làm gì để
nhận được sự tha thứ của Chúa?
Cám ơn
Chúa, tình Ngài bao la hơn biển khơi, sự tha thứ Ngài lớn lao vượt bực, lòng
thành tín Chúa là chắc chắn. Xin giúp con nhận biết tội mình và đến cùng Chúa để
được tha thứ.