KINH THÁNH HẰNG NGÀY
Ngày 03-04-2014
Thi thiên 39:1-13
“Lạy Đức Giê-hô-va, xin cho con biết sự cuối cùng của đời con, và số các ngày con là thế nào; xin cho con biết đời mình mỏng manh dường bao!” (câu 4 BTTHĐ).
Câu
hỏi suy ngẫm: Những câu nào cho thấy Vua Đa-vít nhận biết sự mong manh, ngắn ngủi vô nghĩa của cuộc đời? Dù vậy, ông tìm thấy những hy vọng nào? Hy vọng nơi đâu? Những gian nan nào là kinh
khiếp nhất trong cuộc đời bạn? Bạn học được điều gì từ những gian nan đó? Làm sao
bạn tìm được hy vọng
trong gian nan?
Đây
là một Thi-thiên do Vua Đa-vít
sáng tác. Ít có cuộc
đời nào thăng trầm
đến tột độ
như Vua Đa-vít.
Nhiều lần, ông bị
săn đuổi đến đường cùng, thiếu
điều mất mạng
sống. Những người
hại ông và làm ông khốn khổ
nhất, lại chính là những
người thân thuộc với
ông nhất. Sau nhiều năm
chinh chiến triền miên, rồi
đến thời gian bôn ba khắp
nơi để thoát khỏi tay Vua Sau-lơ,
cuối cùng ông Đa-vít
cũng được lên ngôi và thống
nhất đất nước. Vua Đa-vít
là một vị
vua tài ba và kính sợ Chúa. Thế nhưng
câu chuyện không dừng
tại đó. Mặc
cho những lỗi lạc
về tài năng, phong cách và niềm
tin, trên cương vị đế
vương, Vua Đa-vít
đã phạm
những tội lỗi
nghiêm trọng. Đức Giê-hô-va công
minh, dù yêu thương ông nhưng
cũng không thể
bỏ qua những tội
lỗi ấy, nên đã
giáng phạt trên ông nặng
nề. Trong những tháng ngày cận
kề cái chết, trong những
giây phút đớn đau dưới
sự quở phạt
của Cha Thiên Thượng, hơn
ai hết, Vua Đa-vít
kinh nghiệm sự hư
không của trần
gian và sự ngắn ngủi
của đời người (câu 4-6, 11). Đây không phải
là ý niệm tiêu cực về
cuộc sống, vì trên tất
cả những điều
đó, Vua Đa-vít
tìm được nơi
để trông cậy, hy vọng:
Nơi Chúa (câu
7). Khi đặt hy vọng nơi
Chúa, ông kinh nghiệm
được sự giải
cứu của Ngài trong những
nguy nan của đời sống hay những
lúc ông vấp phạm (câu 8). Hy vọng
nơi Chúa khiến
Vua Đa-vít biết
sự trách phạt của
Chúa, nhưng cũng biết
sự tha thứ của
Ngài; Chúa cũng lắng nghe lời
ông cầu nguyện - mối
tương giao giữa ông với
Chúa vẫn vững bền;
Chúa cũng bổ sức
cho ông - nói lên sự thương yêu
chăm sóc của
Chúa cho ông (câu 10-13).
Người theo Chúa không phải
đang ở trong một
đường hầm tăm
tối dẫn vào ngõ cụt.
Luôn có một lối ra từ
ánh sáng cuối đường hầm. Nếu
chúng ta kiên nhẫn bước đi
với lời cầu
nguyện, cộng thêm những
giọt nước mắt
ăn năn thống
hối, thì Chúa Giê-xu là cánh cửa,
là lối ra, dẫn chúng ta vào ánh sáng
cứu rỗi nơi
cuối đường hầm.
“Tương lai tôi
còn có bao lo buồn,
Nhưng tâm hồn
vẫn luôn bình an, Vì tôi biết Chúa nắm
tương lai mình, Và
tôi biết Người
đi trước tôi.” Mỗi
lần hát điệp
khúc bài hát này, bạn thấy mình có sống
đúng như
vậy chưa?
Lạy Chúa, trong bóng tối của cuộc đời, Ngài là ánh sáng cho con. Con không biết ngày mai sẽ thế nào, nhưng con tin vào Chúa là Đấng nắm giữ tương lai con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét